vị một bộ phim hai nam chính, Thích Trường An cũng như Từ Lạc Dương trở thành đối tác, cùng nhau trải nghiệm đời sống thuê chung cư một thị trấn bé dại. Trải qua công việc sớm chiều ở thông thường, Thích Trường An phiêu lưu Từ Lạc Dương chính là thành viên lạc quan, toá mở cũng như lôi cuốn, dần dần anh bị cậu lôi kéo
Ra mắt truyện nghe nói hàng ngày hầu như phát kẹo
Tác giả: Tô Cảnh Nhàn
Thể loại: Truyện đam mỹ, thanh lịch, giới giải trí thư dãn
Trích đoạn truyện nghe nói hàng ngày gần như phát kẹo
Từ Lạc Dương cần dùng một tư nỗ lực kỳ quặc xịt nước hoa vào khuỷu chân, điện thoại cầm tay bật loa ngoài, bỏ lên trên bàn trà ở trước mặt.
“Đã nạp năng lượng cơm trắng về tối chưa?”
Vừa biết đến hai chữ “cơm tối”, Từ Lạc Dương chẳng thèm xịt nước hoa nữa, cơ mà ngồi xổm cạnh bên bàn chè, chú ý chăm chăm nền game điện thoại, cậu cần đến 100% anh tài diễn xuất của bản thân mình nói: “Ẳn rồi nạp năng lượng rồi, xuống dưới lầu thiết lập thực phẩm đấy.”
“Ẳn gì?”
Liếc chú ý thịt đầu heo ngâm dầu ớt cũng như chơi xấu thái hạt lựu xào cay trong hộp các loại thực phẩm vẫn chưa được bỏ nằm ở trên bàn, Từ Lạc Dương rất là trôi chảy liệt kê tên món ăn đến làm chủ của mình: “Cải rổ xào, súp lơ luộc, quả cà chua trộn mặt đường, có cả nửa bát cơm trắng.”
“Chà, tự giác quá nhỉ.” Giọng Trịnh Đông nghe khôn xiết chấp thuận, dẫu vậy đã đưa đề tài: “Chụp một tấm gửi qua đây coi?”
“….”
Từ Lạc Dương tỏ vẻ, cho dù dòng câu hỏi này vượt quá mức đều đều rồi, mà lại bao gồm cả sẽ bên trong dự liệu. Cậu dùng tốc độ tay cực nhanh lôi album đang sớm sẵn sàng chuẩn bị trước ở trong bức hình ra, gửi qua đến quản lý.
Qua cửa ngõ một giải pháp hoàn mỹ!
“Đừng tất cả kiêu căng, buộc phải luôn lưu giữ các loại tinh thần gian khổ đơn sơ này ấy.” Trịnh Đông cảnh báo bổ xung mấy câu nữa, rồi bắt đầu đổi đề tài: “Truyện đam mỹ sủng?”
“Quen lắm rồi, chỗ đoàn phim mua rất sạch sẽ, dán giấy dán tường new, lúc em mới đến còn ngửi thấy mùi thuốc cạnh bên trùng nữa. Nhưng lại cụm muỗi, cực kì nhiều luôn.” Vừa nói, cậu vừa xịt nước hoa lên bắp chuối mấy lần, khu vực bị muỗi cắn lập tức không ngứa nữa, thật là hiệu quả! Từ Lạc Dương liếc chú ý nhãn hiệu bên trên thân lọ, định đi cài thêm mấy lọ nữa.
“Muỗi hay gì thì cứ nhịn một ít rồi cũng trở nên qua thôi, thiếu vật gì thì liệt kê ra đến anh. Rất nhiều tháng chín, tháng mười anh sẽ để trống đến cậu, cứ yên tâm mà lại ở đấy, nghe theo sự sắp xếp của đạo diễn Trương nhé.”
“Anh Trịnh uy vũ!” Từ Lạc Dương cười cợt, buông lỏng người nhà xác định vào lưng ghế sô pha: “Nhưng mà lại trực tiếp quăng quật trống hai tháng, còn khước từ mấy hợp đồng, anh không bị C.ty mắng ấy chứ?”
“Nghĩ ngợi lung tung cái gì vắt.” Giọng Trịnh Đông không phải ẩn giấu sự ghét bỏ: “Từ trước mang đến giờ kỳ vọng của anh ấy dành cho cậu cũng chẳng cao, siêng trung ương quay phim đến tốt là được rồi, không cần phải Để ý đến các cái khác đâu, nhiệt tình cũng mách nhỏ phiền thôi.”
“Vâng vâng vâng.” Nụ cười xung quanh càng thêm rộng, có chân dài của Từ Lạc Dương vểnh lên, ném luôn lọ nước hoa trong tay: “Vậy ——” cố ý nhiều năm giọng hồi lâu, chung cục cậu đã không báo cáo hỏi.
Trịnh Đông không chú ý đến các tiểu tiết này, nghe cậu khuyên bảo, rồi lại nói tiếp: “Lúc trước mặt bên Thích Trường An liên tưởng với anh nói sáng ngày mai đã mang lại. Sắp đến các cậu buộc phải sống cùng nhau hai tháng để trải nghiệm đời sống, tới lúc tiến vào đoàn phim lại còn diễn chung với nhau, chuyên chạm mặt, chắc chắn đề xuất biết điều đó…”
chai nước hoa thảy lên chưa trung, trong giây phút cậu thất thần chưa chụp lại được, “cạch” một tiếng rơi trên sàn nhà. Phần sau Trịnh Đông nói bổ xung gì ấy, Từ Lạc Dương cũng bỏ quên lắm, loanh quanh trong đầu hầu hết là tía chữ “Thích Trường An”, cực kỳ phiền.
“… Đừng ăn uống cay đừng ăn thịt, nếu như to lên mang nổi mụn, tới lúc cậu về, chuyên viên trang điểm bao gồm cáu giận lên băm vằm cậu, cũng đừng trách anh không chìa tay ra cung cấp nhé.”
hớt tóc điện thoại, Từ Lạc Dương bị Trịnh Đông nói đến mức trong lòng hơi lung lay, cậu cố ý chạy tới bảo vệ sinh soi gương, cảm giác an tâm rồi new trở về xịt nước hoa tiếp. Cậu đoán vững chắc muỗi ở trong phòng này chậm rồi không được hút máu, đột nhiên chưa thù không oán, bữa qua nguyên một ban đêm liền để lại một chuỗi nốt muỗi cắm bên trên bắp chuối người nhà, ngứa mang đến mức cậu ao ước cắn lại luôn.
bởi mất Đánh mạnh, buộc phải nước hoa xịt hơi cụm, rơi hết trên sàn ngôi nhà.
Sáng mai Thích Trường An mang lại rồi.
Từ Lạc Dương tình cờ hơi hoảng loạn.
Vừa hồi hộp một dòng là bối rối mang đến tận nửa đêm luôn. Từ Lạc Dương nằm trên giường đơn lăn qua lộn lại không ngủ được, đếm rán cũng đếm đến một ngàn tía, còn kéo chân bổ sung hai mươi lần, hít đất tám mươi chiếc, đổ một thân mồ hôi, bất ngờ ngày càng tỉnh táo.
Mệt trọng tâm quá!
Tới nhà vệ sinh tắm cọ, Từ Lạc Dương ráng một loại T-shirt màu trắng và quần đùi black color đi ra, cậu ngồi bên trên sô pha chậm rì rì lau tóc, rồi mở bổ xung một bộ phim truyền hình nữa.
Haiz, đêm vô cùng nhiều năm, dù sao cũng phải tậu chút chuyện để làm cho chứ!
đợi nhạc dạo vang lên, cậu bắt đầu phát hiện hóa ra chúng ta lại mở 《Bão tuyết》—— bộ phim ban đầu của Thích Trường An. Mặc dầu sẽ xem hầu hết lần rồi, tuy nhiên sẽ mở trúng thì đó chính là duyên phận, Từ Lạc Dương quyết định xem luôn.
bộ phim truyền hình thật sự hết sức hay, Từ Lạc Dương càng xem càng hăng say, cho nỗi tiếng khóa cửa vang lên cũng chưa nghe thấy. Đến đoạn đặc trưng nhất, tiểu lưu manh A Hồi vì Thích Trường An thủ vai đứng ngược sáng quay đầu lại, nhìn về ống kính nói ra câu thoại kinh điển —— “Đường siêu về tối, ước ao đi cộng bên tôi không? Chúng tôi đó chính là tia nắng mặt trời.”
Bị ánh nhìn của “A Hồi” miểu cạnh bên, Từ Lạc Dương ỷ vào Việc chưa có ai, một nhà bạn nhịn cảm thấy không được mà lại nhảy lên ghế sô pha, còn phất phất khăn lau tóc trong tay, sử dụng rộng rãi hầu hết cảm tình, đầy cảm hứng cơ mà hét: “Đi đi đi, đi theo anh luôn, đường về tối quá tui chắc là cầm đèn pin!”
>> Xem thêm thể loại Truyện đam mỹ h sm
(Miểu sát: nghĩa là giết mọi người trong chớp mắt. Thuật ngữ này vốn khởi đầu từ game online, chính là cách làm võ thuật rất là lợi hại, diệt trừ đối thủ trong một thời gian rất ngắn.)
vô cùng chưa đúng lúc, cậu cảm giác có một cơn gió lạnh thổi qua đây.
Mắt vẫn nhìn chăm chắm vào ảnh trên nền máy tính, Từ Lạc Dương theo phiên bản năng xát mạnh cánh tay nhẵn bóng của mình, trong miệng lẩm bẩm: “Chưa hết hè cơ mà sao đã có gió lạnh rồi nhỉ, vẫn nói là một mùa hè nóng như lửa mà…”Mấy giây sau, cậu bắt đầu theo bản năng nhìn về bên cửa ngõ.
cửa ngõ đang mở, còn duy nhất mọi người vẫn đứng ở cửa ngõ.
Phản ứng bước đầu của Từ Lạc Dương là, ơ kìa tên trộm nào lúc sáng sớm như vầy đã đi công tác rồi?
nhưng mà đợi tới lúc cậu thích ứng có ánh sáng, sau khi quan sát rõ nhà bạn đứng ở cửa, mắt chợt trợn tròn, cậu chóng vánh nghiêng đầu nhìn màn hình máy tính, rồi lại quan sát về các bạn đứng ở cửa ——
Chúc quý bạn đọc đọc truyện vui vẻ!
Related posts
Recent Posts
Recent Comments
- Susi nguyen Nguyen on Tình Bạn Âm Dương Bí Ẩn Quá Khứ – Truyện Ma Này Có Thật Đình Soạn Thu Âm
- Thienluatpham Pham on Tình Bạn Âm Dương Bí Ẩn Quá Khứ – Truyện Ma Này Có Thật Đình Soạn Thu Âm
- Lý Đặng on Tình Bạn Âm Dương Bí Ẩn Quá Khứ – Truyện Ma Này Có Thật Đình Soạn Thu Âm
- Tien Dt Pham on Tình Bạn Âm Dương Bí Ẩn Quá Khứ – Truyện Ma Này Có Thật Đình Soạn Thu Âm
- thanh tuyền lê on Tình Bạn Âm Dương Bí Ẩn Quá Khứ – Truyện Ma Này Có Thật Đình Soạn Thu Âm